Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

TỰ HÀO KHÔNG


Mình có một cô bạn, biết nhau hồi nẳm, vào một ngày tháng 9 của năm một ngàn chín trăm hồi đó. Sau này cổ mới nhắc lại vào cái ngày đầu tiền tụi mình gặp nhau ở sân chữ U của Đại Học Nông Nghiệp 4, cái làm cổ ấn tượng nhất về mình là đôi guốc màu đỏ. (Hahaha mình chẳng nhớ hồi đó mình mặc cái gì mang cái gì nữa á!)
Tụi mình học chung lớp, ở chung phòng nội trú (dù nhà cổ ở Thủ Đức, gần xịch trường mà cũng bày đặt lãnh cái giường nội trú!). Hây da, giờ kể lại kỷ niệm năm năm học chung ấy chắc kể tới khuya quá! Mà hồi đó tụi mình cũng cãi lộn ì xèo, giận nhau nhiều phen lắm chứ....
Ra trường bạn bè mỗi đứa một nơi, lần đầu tiên mình gặp lại cổ là sau 12 năm ra trường. Năm đó cổ vẫn còn làm cái nghề tụi mình học được ở trường ĐH. Sau đó lại mỗi đứa một nơi tất bật với gia đình, với công việc, với mưu sinh... đến 20 năm sau khi ra trường thì lớp mình mới lần đầu tiên họp mặt.
Cô bạn của mình lúc ấy đã làm một nghề khác hoàn toàn. Mình nghe vậy biết vậy chứ không có đủ thời gian tâm sự nhiều với cổ để hỏi han tường tận nhưng vẫn biết là cổ thành công, vậy là vui rồi. Lòng cũng rất thắc mắc không hiểu vì sao con bạn của mình dám đổi nghề, đổi nghề được và thành công khi đã vào tuổi trung niên.
Mới năm ngoái 2017, bọn con gái lớp mình hồi ấy nay đã nhiều "đứa" có sui. Bọn mình cùng đi chơi với nhau một chuyến thật vui. Chuyến đi do cô bạn "đổi nghề" ấy tổ chức. Hai ngày cùng ăn cùng ngủ cùng quậy với nhau, nghe cổ kể chuyện (và nghe các bạn khác kể chuyện, mình sẽ viết sau) mới thấy oh! mình có một nhỏ bạn quá xức xắc mà nào giờ không biết để mà... lợi dụng (hahaha)
Năm nay 2018, sau 30 năm tụi mình ra trường, cổ đạt được một thành tựu xuất sắc. Yêu và ngưỡng mộ cổ quá trời luôn á.
Mở ngoặc lạc đề chút xíu: đọc bài phỏng vấn ông Gs Hồ Ngọc Đại ổng nói ổng tự hào nhất là cậu học trò làm nghề sửa xe chứ không phải Gs Ngô Bảo Châu. Tưởng sao, thì ra cậu đó có mấy bằng đại học, đi du học về nhưng làm nghề sửa xe vì cậu ấy thích. Ông kết luận dạy được học trò làm điều mình thích là ông tự hào. Mình nghĩ rằng người như cậu học trò ấy, hay người như cô bạn của mình, dù học với ai, dù được dạy bằng phương pháp nào thì họ cũng sẽ đi con đường họ muốn và họ sẽ tỏa sáng thôi. Thầy cô may mắn có một người học trò như họ. Có lẽ ai làm thầy cô cũng mong muốn có người học trò như vậy.
Mình là bạn của cô ấy thì sao? Thì mình TỰ HÀO quá chứ còn sao nữa.
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=706227143091289&set=a.118908145156528&type=3&theater

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét