Tôi không biết là nhà báo viết bài nịnh vua rằng hồi nhỏ vua học bài bằng đèn đom đóm có biết con đóm đóm ra làm sao hay không. Tôi chắc rằng nếu là dân thành thị thì 100% ông (bà) ấy không biết con đom đóm.
Hồi nhỏ tôi thường được về quê vào mỗi dịp hè. Quê tôi ở Bến Tre, xung quanh nhà là vườn dừa xen một vài cây ổi, cây mận. Buổi tối thỉnh thoảng thấy đom đóm trong vườn nhưng rất ít. Đom đóm lập lòe nhiều nhất là ở rặng bần mọc cặp mé sông, cách nhà tôi một khoảng xa.
Hồi nhỏ tôi hay nhiều chuyện. Khi đọc truyện ông Mạc Đĩnh Chi học bằng đèn đom đóm tôi thích lắm. Tôi háo hức chờ dịp về quê để làm đèn đom đóm. Con nít mà, ban ngày mê chơi không nhớ để chuẩn bị sẵn vỏ trứng vịt (vì trứng vịt ở quê dễ kiếm), tới khi đêm xuống thấy đom đóm mới nhớ ra. Vậy là cũng đi bắt đom đóm, không có hột vịt thì bỏ vô bịch ny lon xong vô nhà thổi tắt đèn dầu đặng đọc sách. Tính hễ đọc được thì mai sẽ làm cái đèn hột vịt đom đóm đàng hoàng tử tế.
Má ơi, tay cầm cái bịch đom đóm mấy chục con lập lòe, thổi tắt đèn cái tối hù, đưa bàn tay ra cũng không thấy ngón nói chi là thấy chữ. Cũng tại vì quá tin theo sách, tưởng đâu đèn đom đóm ngon lành nên không chuẩn bị hộp quẹt hay đèn đóm gì khác. Nếu không nhờ cái đèn dầu hột vịt nhỏ xíu trên bàn thờ chắc là hết thấy đường mò để đốt đèn trở lại luôn.
Sau lần đó tôi hỏi mẹ tôi là sao sách nói học bằng đèn đom đóm được mà con làm vậy thì không thấy đường. Bỏ bịch ny lon còn không thấy thì bỏ vô vỏ trứng làm sao thấy được. Mẹ tôi giải thích rằng sách vở hư cấu để ca ngợi tính kiên trì và lòng hiếu học của ông Mạc Đĩnh Chi mà thôi. Thực tế là ổng cũng có những đức tính đó cho nên là con nhà nghèo mà học hành đỗ đạt nên người.
Chuyện qua lâu rồi tôi cũng quên mất tiêu. Nay thấy bài báo nịnh quá nịnh tức thì nhớ lại hồi nhỏ mình cũng toan học bằng đèn đom đóm hahaha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét