Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018

CHUYỆN THƯỜNG NGÀY ....


Chiều, mình sắp đóng cửa phòng khám thì có hai vợ chồng quýnh quíu ẵm một bé chó vô khám:
- Cô ơi, nó đẻ được bốn con tưởng hết con rồi mà giờ mới biết còn con ở trỏng đẻ không ra, cô mổ liền đi cô.
- Nó đẻ hồi nào
- Hồi sáng hôm qua
- Có cho con bú không? (Nếu đẻ sót con hoặc sót nhau thì nó sẽ không chịu cho con bú)
- Có, hôm qua nó cho con bú, bữa nay không cho.
- Sao chị biết nó sót con
- Tại nó rặn hoài à cô.
Nhìn bé chó nằm thiêm thiếp không rặn gì cả mình thấy hơi lạ. Đẻ không ra đâu đến nổi lả đi như vậy. Mình lấy bao tay khám thì không sờ thấy con mà thấy mùi hôi thúi bốc ra. Vậy nên mình nới với ổng bả:
- Chắc sót nhau chứ không sót con, tui rờ không thấy con mà có mùi hôi, chắc nhau bị sình.
- Có con đó cô. Hồi sáng nó rặn lòi ra cái chưn có móng đó cô, ưm... ưm...
Mình nghe tới đây thấy ngay chuyện chẳng lành, liền hỏi
- Bộ bà nắm chưn con người ta lôi ra sứt chưn luôn rồi hả?
- (lí nhí) Dạ...
Mình nghe máu nóng bốc lên:
- Trời ui! bà hay quá sao không để ở nhà tự làm luôn đem tới đây chi zạ?
- Dạ tại tui hổng biết cô ơi, cô cứu giùm nó.
- .... (ráng nhịn)
Nếu bả không tài lanh thì mình có thể xoay sở kéo con ra được mà khỏi mổ. Bây giờ con nó kẹt ra không ra vô không vô lại thêm chó con bị sình gây nguy hiểm tính mạng con mẹ. Mình quyết định:
- Giờ phải mổ liền để cứu con mẹ
- Dạ, cô làm ơn, mà mổ nhiêu vậy cô
- 500 ngàn
- Tui hông có đem tiền. Tui ở xa lắm cô, tuốt ở trong kinh 12..
Trời đất ơi, có vụ đó nữa. Thôi thì cứu nó chứ sao giờ, để nó chết tội nghiệp. tui cho thiếu đó.
Mổ xong thì bả vui vẻ móc túi hò túi xê ra được 200 ngàn, nói:
- Cho tui thiếu lợi ba trăm, 10 ngày nữa con tui ở Bình Dương zìa đem tiền zìa tui trả cho cô. Ông chồng tui làm mỗi ngày chỗ bs Dũng đó cô (Bs Dũng ở gần nhà mình)
- Ổng làm thợ hồ a chị? (vì Bs Dũng đang xây nhà)
- Dạ, ổng đang cất nhà cho Bs Dũng mà ổng làm thầu chứ không phải thợ nghen cô.
Tới đây ông chồng móc ra cái cạc đưa mình, nói:
- Có ai cất nhà cô giới thiệu cho tui, tui cắt huê hồng cho cô.
-......
Mình xém á khẩu nhưng cũng nhớ ra nhiệm vụ, nên đưa thuốc và dặn dò đem đến thú y gần nhà đặng chích hậu phẫu vì nhà ổng bả ở xa mỗi ngày chạy ra mình xa xôi khó khăn.
Tối ăn cơm xong lấy cái cạc ra xem, không hiểu sao làm thầu xây dựng mà kẹt tiền quá vại! Mình làm nông dân kẹt tiền thì dễ hiểu! Huhuhu.
P/s1: chuyện cho chủ các em bệnh miu bệnh cẩu thiếu tiền thì thường, và chủ các em luôn trả đủ
P/s2: chủ thầu hổng có tiền thì mới thấy.
Hình 1: chó mẹ sắp đưa vào phòng mổ
Hình 2: chó con tử trong bụng mất một chân
Hình 3: Cạc của ông chủ thầu

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Chuyện vui đầu năm: TIỀN LÀM THAY ĐỔI NGƯỜI TA THẾ NÀO?


Xưa giờ mình làm việc ở nhà, không đi đến nhà khách hàng khám, trị bệnh, trừ vài trường hợp ngoại lệ.
Vừa rồi mình mổ một em chó bị viêm tử cung tích mủ vì thai chết lưu trong tử cung. Cái bụng ẻm to kinh dị, đi lặc lè thấy ớn. Đi mổ mà ba người đưa ẻm đi trong đó có một ông già lụm cụm, ngồi chờ mổ xong, chở về. Mình dặn phải chở đi chích sau mổ để đề phòng nhiễm trùng.
Hôm sau một bạn thanh niên chở ẻm chó đi chích, xong thì bạn ấy nhờ mình mai mốt tới nhà chích giùm vì con chó này của ông nội bản. mà nội bản già không đưa đi chích được, còn bản thì hôm sau phải đi làm từ sáng tới tối. Nhà nội bản gần chợ, mà mình thì ngày nào cũng đi chợ nên mình đồng ý đến nhà chích. Nếu chích tại phòng khám thì mình không tính tiền chích hậu phẫu, đi tới nhà thì tính 30 ngàn mỗi lần.
Mình tới nhà chích thì hai ông bà già vui vẻ cảm ơn, nói rồi tui gởi tiền cà phê cho cô (Hehe, ly cà phê ở xứ này có 7000đ chứ mấy). Mình nói để chích xong rồi tính tiền luôn. Sau khi chích 3 ngày thì vết thương lành rất tốt, mình tính 90.000đ, nói mai không chích nữa. Ông già cám ơn, móc bóp ra, lấy đưa mình 2 tờ 100.000đ. Mình nói dư rồi, và rút một tờ, tính kiếm 10 ngàn thối lại thì ông già nói không không, tui gởi cô thêm 100. Chó này của con gái tui ở bển(nước ngoài), nó dặn tui gởi tiền cà phê cho cô vậy đó. (Giải thích thêm chỗ này, là người ở quê, nhất là những người già rất quý trọng đồng tiền, một ngàn hai ngàn họ đều quý và họ không có thói quen "boa" cho người ta)
Thêm được 100 ngàn mà lòng thấy vui vì người ta biết quý công sức của mình nên mình cũng hào phóng bất chợt, nói tới bữa cắt chỉ tui xuống cắt cho, khỏi chở nó lên tui. Đó, chỉ có 100 ngàn mà mình đã thay đổi liền tâm trạng như vậy.
Chợt nghĩ, quan tâm chi chuyện ngàn tỉ này nọ, chỉ 100 ngàn cũng đủ làm mình vui thế rồi!
Hình: Alo, để tui gánh bông đi bán xong tui zìa chích chó miễn phí cho.