Xưa giờ mình làm việc ở nhà, không đi đến nhà khách hàng khám, trị bệnh, trừ vài trường hợp ngoại lệ.
Vừa rồi mình mổ một em chó bị viêm tử cung tích mủ vì thai chết lưu trong tử cung. Cái bụng ẻm to kinh dị, đi lặc lè thấy ớn. Đi mổ mà ba người đưa ẻm đi trong đó có một ông già lụm cụm, ngồi chờ mổ xong, chở về. Mình dặn phải chở đi chích sau mổ để đề phòng nhiễm trùng.
Hôm sau một bạn thanh niên chở ẻm chó đi chích, xong thì bạn ấy nhờ mình mai mốt tới nhà chích giùm vì con chó này của ông nội bản. mà nội bản già không đưa đi chích được, còn bản thì hôm sau phải đi làm từ sáng tới tối. Nhà nội bản gần chợ, mà mình thì ngày nào cũng đi chợ nên mình đồng ý đến nhà chích. Nếu chích tại phòng khám thì mình không tính tiền chích hậu phẫu, đi tới nhà thì tính 30 ngàn mỗi lần.
Mình tới nhà chích thì hai ông bà già vui vẻ cảm ơn, nói rồi tui gởi tiền cà phê cho cô (Hehe, ly cà phê ở xứ này có 7000đ chứ mấy). Mình nói để chích xong rồi tính tiền luôn. Sau khi chích 3 ngày thì vết thương lành rất tốt, mình tính 90.000đ, nói mai không chích nữa. Ông già cám ơn, móc bóp ra, lấy đưa mình 2 tờ 100.000đ. Mình nói dư rồi, và rút một tờ, tính kiếm 10 ngàn thối lại thì ông già nói không không, tui gởi cô thêm 100. Chó này của con gái tui ở bển(nước ngoài), nó dặn tui gởi tiền cà phê cho cô vậy đó. (Giải thích thêm chỗ này, là người ở quê, nhất là những người già rất quý trọng đồng tiền, một ngàn hai ngàn họ đều quý và họ không có thói quen "boa" cho người ta)
Thêm được 100 ngàn mà lòng thấy vui vì người ta biết quý công sức của mình nên mình cũng hào phóng bất chợt, nói tới bữa cắt chỉ tui xuống cắt cho, khỏi chở nó lên tui. Đó, chỉ có 100 ngàn mà mình đã thay đổi liền tâm trạng như vậy.
Chợt nghĩ, quan tâm chi chuyện ngàn tỉ này nọ, chỉ 100 ngàn cũng đủ làm mình vui thế rồi!
Hình: Alo, để tui gánh bông đi bán xong tui zìa chích chó miễn phí cho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét