Hôm nay mình mổ triệt sản một bé cún. Hai người đưa bé đi mổ, một ông trung niên và một cô gái trẻ. Khi mình chích thuốc mê cho bé cún thì bé sợ, giãy dụa và giật chân ra không cho chích. Cô gái vừa giữ bé vừa chảy nước mắt vì thương bé, sợ bé đau làm mình phải trấn an cổ rằng Bs thương bé lắm, không làm bé đau đâu, gái đừng lo. (Vì bé đẻ và nuôi con là bị co giật hoài nên mình khuyên triệt sản cho bé).
Mình đưa bé vào phòng mổ, hai người ngồi đợi ở ngoài. Mình vừa làm vừa nghe hai người nói chuyện. Cô gái nói nhiều hơn. Mình nghe cô xưng hô ba - con với người đàn ông. Qua cách nói chuyện mình cảm thấy hai người họ rất thương mến nhau. Mình nghe cô gái kể với người đàn ông ba con thế này mẹ con thế kia thì đoán rằng cô là con nuôi hoặc con dâu, mà nghĩ con dâu mà thân thiết, thương mến với ba chồng vậy cũng rất hiếm.
Mổ xong ra thì ông bố nói với mình rằng bé cún là của con trai ông nuôi, giờ con trai ông mới qua đời, ông nuôi nó thay con ông và thương nó lắm. Xong ông quay qua cô gái nói:
- Này giờ con dâu tui lo cho nó khóc hoài.
Mình chưng hửng hỏi ông:
- Con ông sao mà mất.
- Nó bị ung thư gan.
Mình lại hỏi:
- Là chồng cô này sao?
- Tụi nó chưa cưới!
- Cậu ấy bao nhiêu tuổi?
- 27
- Mất hồi nào?
- Mới 6 tháng!
Tới đó thì cô bé rơm rớm nước mắt quay mặt chỗ khác. Mình chẳng biết nói gì, chỉ an ủi thôi, phần số đã vậy mình biết sao hơn!
Tự nhiên mình thấy mình có trách nhiệm nặng nề với bé cún kia. May mà bé rất ổn. Cầu mong cho cha già vợ trẻ của chàng trai kia sớm nguôi ngoai nỗi buồn.
( Lúc làm thì bận rộn không chụp hình nên giờ ko có hình bé cún. Hình hai người kia thì tất nhiên là mình hổng dám chụp òi!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét